“Heavenly Ever After”: Khi cuộc đời khép lại, tình yêu vẫn còn đó

Đinh Ngọc Phương Linh
Bộ phim "Heavenly Ever After" đang làm mưa làm gió trên Netflix, kể về một câu chuyện tình yêu vượt qua sinh tử, khi bà Lee Hae Sook, dù có cơ hội trẻ lại, chọn giữ hình dáng 80 tuổi để nhớ về lời thề yêu thương của chồng. Khi gặp lại ông Ko Nak Jun trong hình hài 30 tuổi, bà đối diện với sự lạc lõng và mặc cảm, nhưng tình yêu vẫn không thay đổi. Bộ phim không chỉ là một câu chuyện tình yêu đẹp mà còn là hành trình tìm kiếm sự chữa lành, với những khoảnh khắc xúc động về tình yêu giữa người và thú cưng, mang đến niềm tin rằng yêu thương sẽ luôn tìm thấy đường về, dù có cách biệt về thời gian và không gian.

Khi cuộc sống khắc nghiệt ném cho ta quả quýt chua chát, bất ngờ và đầy trăn trở như "When Life Gives You Tangerines", thì Heavenly Ever After lại là món quà dịu dàng, nhẹ nhàng dành cho những ai tìm kiếm sự chữa lành trọn vẹn. Bộ phim mở ra một câu chuyện tình yêu vượt qua cả giới hạn sinh tử, mang đến niềm tin rằng, dù cuộc đời có khép lại, yêu thương vẫn sẽ vĩnh viễn tồn tại và tìm cách quay về. Bộ phim truyền hình mới nhất đến từ đài JTBC, hiện đang "gây bão" trên Netflix, không chỉ đưa người xem vào một thế giới siêu thực sau cái chết, mà còn khơi dậy niềm tin vào tình yêu  thứ tồn tại vượt lên cả giới hạn sinh tử.

Người ta vẫn thường nghĩ về tình yêu vĩnh cửu bằng những lời thề non hẹn biển, những cam kết bên nhau "đến cuối đời". Nhưng Heavenly Ever After đã nhẹ nhàng tái định nghĩa khái niệm ấy bằng cách kể một câu chuyện giản dị, chân thành mà đầy rung động về một đôi vợ chồng già. Họ sống cùng nhau đến tận cuối đời, và rồi… lại gặp lại nhau nơi thiên đường.

Trong thế giới siêu thực của bộ phim, mỗi linh hồn đều có thể lựa chọn độ tuổi mà họ muốn sống lại, trở lại với ngoại hình trẻ trung mà họ yêu thích nhất. Đây có thể là cơ hội để các nhân vật tái sinh, nhưng đối với bà Lee Hae Sook, điều này lại mang đến một sự lựa chọn đầy cảm xúc và ý nghĩa. Dù có thể sống lại với cơ thể trẻ trung, bà lại quyết định giữ hình dáng 80 tuổi, bởi vì “Em đẹp khi 20 tuổi, em cũng đẹp ở tuổi 40, nhưng đối với anh, em đẹp nhất là lúc này 80 tuổi. Càng sống bên em, tình yêu của anh ngày một lớn.” Đó là lời thề mà người chồng quá cố của bà đã từng nói, và cũng là lý do mà bà không muốn thay đổi bản thân.

Tuy nhiên, thiên đường không hẳn là nơi dễ dàng để bà cảm thấy thoải mái. Khi bà gặp lại người chồng yêu dấu, bà ngỡ ngàng và xúc động khi ông Ko Nak Jun (do Son Seok Gu thủ vai) giờ đây đã trở thành một chàng trai 30 tuổi, trẻ trung và năng động. Không chỉ vậy, ông còn là người đưa thư của thiên đường, chăm chút từng chi tiết để chuẩn bị một ngôi nhà xinh đẹp đợi bà đến. Thế nhưng, sự lạc lõng và mặc cảm của bà Lee Hae Sook ngày càng tăng lên, khi bà cảm nhận rõ rệt sự khác biệt giữa bản thân và người chồng giờ đã hoàn toàn thay đổi về ngoại hình.

Tình yêu mà bà dành cho ông và ông dành cho bà vẫn nguyên vẹn, nhưng không thể phủ nhận rằng chính sự chênh lệch tuổi tác giữa họ, cùng với sự thay đổi trong hình dáng, đã tạo ra những tình huống đầy bất ngờ và dở khóc dở cười. Qua đó, bộ phim thổi một làn gió mới vào những câu chuyện "hậu kiếp", vừa hài hước, vừa đầy tính nhân văn.

Không dừng lại ở câu chuyện của bà Hae Sook, Heavenly Ever After còn khiến người xem không khỏi nghẹn ngào khi chạm đến những linh hồn nhỏ bé những người bạn bốn chân từng đồng hành thầm lặng cùng con người. Trên thiên đường ấy, động vật khi rời khỏi thế gian sẽ hóa thành hình người, lành lặn, khỏe mạnh  và chờ đợi ngày được đoàn tụ với chủ nhân.

Có người chủ mù lần đầu tiên được "nhìn thấy" chú chó thân thiết của mình, hay ba chú chó hoang từng sống cô đơn dưới trần gian, nay được yên nghỉ trong một thế giới thanh bình… Những hình ảnh ấy khiến khán giả không chỉ rơi lệ vì xúc động, mà còn thấy được sự an ủi kỳ lạ: rằng dù là người hay thú, tình yêu một khi chân thành  sẽ luôn tìm được đường trở về.

Heavenly Ever After không chỉ là một bộ phim. Đó là một khúc nhạc buồn đẹp, một lời thì thầm nhẹ nhàng về sự tiếp nối của yêu thương ngay cả khi cuộc sống đã khép lại. Và trong từng khuôn hình, người xem sẽ thấy mình đâu đó giữa nỗi nhớ, giữa yêu thương còn dang dở, và giữa niềm tin rằng: đôi khi, kết thúc chỉ là sự bắt đầu của một “vĩnh cửu” khác.