“Mẹ biển” bộ phim chữa lành tất cả những tổn thương
Phim truyền hình “Mẹ biển” mới lên sóng những tập đầu tiên đã nhanh chóng có hiệu ứng tốt, được khán giả quan tâm, đón nhận. Kịch bản “Mẹ biển” do biên kịch Kim Ly Bác và To To Chan viết. Mọi người trong nghề đang ghẹo chị To To Chan và chị Kim Ly Bác là 2 bà biên kịch chuyên về vũ trụ Mẹ hay là Team yêu mẹ. Vì cũng thật tình cờ, từ lúc làm nghề đến nay đúng là hai biên kịch có khá nhiều bộ phim liên quan đến MẸ. Như Mẹ Chồng, Mẹ Tuệ (khi phát hành đổi tên là Hạnh Phúc Của Mẹ) rồi Mẹ Rơm và giờ là Mẹ Biển…

Có lẽ cũng là sự tình cờ, và có lẽ cũng bởi hai biên kịch hay đi theo những câu chuyện nhân văn, ấm áp, chữa lành và đồng thời muốn giải mã nhiều vấn đề xung quanh thân phân phụ nữ nên chữ MẸ luôn gắn với những câu chuyện đã kể. Và “Mẹ biển” lần này cũng là sự tình cờ có chủ ý. Đó là câu chuyện của một người phụ nữ mất chồng và đứa con trai (tên Biển) trong cơn bão đã khiến bà hóa điên… “Mẹ biển” có thể hiểu là mẹ thằng Biển cũng có thể hiểu rộng hơn về ý nghĩa của biển cả và đại dương. Biển cả bao la như tấm lòng người Mẹ. Ngư dân cũng nhiều nơi gọi biển là “Mẹ biển” vì đã nuôi sống người dân bao đời.

“Mẹ biển” ra đời sau khi đạo diễn Nguyễn Phương Điền ngỏ ý muốn làm một câu chuyện nhân văn, mang tính chữa lành. Thật tình cờ, lúc đó chị To To Chan đọc được một bài phóng sự “Xóm không chồng” viết về những người đàn bà mất chồng, mất con sau cơn bão ở vùng biển Cà Mau. Ngay lập tức, chị To To Chan và chị Kim Ly Bác có sự đồng cảm sâu sắc với nỗi đau và nghị lực của họ. Những câu hỏi liên tục được đặt ra, trước cơn bão, làng chài ấy thế nào? Các mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình ra sao, họ có còn vướng mắc gì không trước khi mãi mãi mất đi người thân của mình? Những muộn phiền có chăng được hóa giải hay mãi mãi để lại trong họ những hối tiếc không nguôi… Rồi cơn bão đó đi qua, họ đã đối diện với những mất mát ấy như thế nào? Có cuộc trùng phùng hy hữu nào không… Cứ thế những hình ảnh, những câu chuyện về người dân làng chài trước và sau một cơn bão tàn phá đi tất cả cứ dần hình thành nên trong sự tương tác của hai biên kịch.
Cũng vẫn là những câu chuyện gia đình, những câu chuyện nhân văn đầy tình người nhưng nó được đặt trong một câu chuyện lớn hơn, chiều kích vấn đề lớn hơn. Bởi đó còn là vấn đề quan tâm của cả xã hội trong việc phòng chống thiên tai. Để lột tả sao cho chân thực nhất, hai biên kịch phải đi tìm hiểu đời sống của người dân ở các vùng biển xem họ sinh hoạt thế nào, tính cách điển hình ra sao, đặc biệt là đời sống của những người đi biển, những kỹ thuật tàu bè… Ví dụ như việc có chi tiết tàu phải nằm bờ để sửa thì chúng tôi cũng phải hỏi một tài công xem các lỗi kỹ thuật điển hình của một chiếc tàu là gì? Thoại làm sao cho phù hợp… Rồi về kiến thức khí tượng thủy văn cho những phân cảnh tại Trung tâm khí tượng thủy văn đã phát hiện ra dấu hiệu của cơn bão như thế nào, cách chuyển thông tin cảnh báo bão ra sao… Những vướng mắc đưa đến việc chủ quan của nhiều cán bộ địa phương trước cơn bão gây ra mất mát thiệt hại lớn lao cho làng chài… Tất cả những kiến thức này hai nhà biên kịch đều phải tham khảo xin sự chỉ dẫn của các cán bộ khí tượng thủy văn. Thật may là một người bạn đã giới thiệu cho họ Thạc sĩ Xuân Lan – nguyên Phó phòng dự báo Đài Khí tượng thủy văn Nam Bộ. Chị từng có 30 năm kinh nghiệm làm nghề dự báo. Chị cũng rất nhiệt tình chỉ dẫn.

Trong suốt quá trình viết hai biên kịch To To Chan và Kim Ly Bác thường ngồi viết ngoài quán cà phê. Khi viết kịch bản dường như hai biên kịch sống trong câu chuyện của mình với những cảm xúc khá mạnh. Có hôm biên kịch To To Chan khóc đến mức không dừng được. Khách uống cà phê cũng như các em nhân viên đều nhìn với vẻ khá tò mò vì không biết đang xảy ra chuyện gì. Cuối buổi làm việc hôm đó, một em nhân viên khi gửi bill tính tiền còn kèm theo một tấm giấy note có vẽ hình một cái mặt cười và ghi dòng chữ “Hai chị ơi, hãy vui lên nhé, chuyện buồn rồi sẽ qua thôi. Chúc hai chị ngày thật vui ạ”… Lúc đó, cũng bật cười và giải thích nhưng mà vui lắm, vì thấy cuộc sống có nhiều điều đáng yêu. Cũng giống như trong “Mẹ biển” bi thương nhưng cũng đầy chữa lành. Vì hai biên kịch luôn tìm đến tận cùng những tổn thương trong các mối quan hệ. Mổ sẻ nó như một cuộc phẫu thuật và rồi chữa lành nó. Hơn bao giờ, trái tim bao dung và cao thượng cùng nghị lực mạnh mẽ của người dân vùng biển sẽ giúp họ vượt qua tất cả, chữa lành tất cả những tổn thương.
Nhiên Minh